Về sống kỷ luật

Hnay mình được cô giáo dạy yoga khen chăm chỉ, hiếm khi bỏ buổi tập. Ồ! Với người khác có lẽ đây là lời khen chẳng có gì tự hào, nhưng với mình đó là một sự thừa nhận cho nỗ lực sống kỷ luật của mình trong 6 năm qua! Mình rất vui!

Mình từ nhỏ vốn là một đứa trẻ sống theo cảm xúc. Có thể ngày mai thi Văn nhưng hôm nay thích học Toán thì mình sẽ lôi bài vở Toán ra học, còn mấy tiếng đến giờ thi Văn thì mới ôn vội ôn vàng. Đã rất nhiều lần mình phải trả giá cho những hành động “dở hơi” như vậy, rẻ có đắt có.

Bố mẹ mình cũng là những người rất thoáng, và một phần bận bịu làm ăn nên cũng không thúc ép hay định hướng mình trong chuyện học hành. (Dù sau này nhìn lại, bố mẹ mình là những con người sống có kỷ luật thép mà hồi nhỏ mình không hề nhận ra và học hỏi được tí gì!)

Sau này khi lớn lên, và nhất là khi đi du học, nhiều lần mình phải trả giá bằng tiền mặt cho tính vô kỷ luật của mình. Mình phải trả đâu đó hơn 90 USD vì nộp tiền học nhầm tài khoản, suýt mất 90 USD khác vì đi pick up bảng điểm muộn, bị roommate dằn dỗi vì đã hẹn đi chợ cùng nhau rồi lại huỷ phút chót…

Sau nhiều bài học đau lòng như vậy (không gì đau hơn nỗi đau mất tiền), mình nhận ra mình đã có thể tránh được những hậu quả không đánh có đó bằng cách sống có kỷ luật, trách nhiệm với bản thân hơn một chút.

Rồi khi đi làm, mình gặp nhiều người thành công xung quanh và ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Mình thấy họ đều có chung một điểm là sống có kỷ luật và tôn trọng nguyên tắc của bản thân. Kể cả trong lĩnh vực nghệ thuật, khi sự sáng tạo và tài năng thiên bẩm dường như luôn được đặt lên hàng đầu, thì những người nghệ sĩ thành công mình gặp đều là những người chăm chỉ và đề cao sự chăm chỉ trong sáng tác nghệ thuật. Mình chưa thấy ai ở xung quanh mình lười biếng, vô kỷ luật mà lại thành công cả.

Mình cũng đã có thể là một học sinh thành công hơn nếu mình kiên trì và chăm chỉ hơn nữa.

Từ đó mình đặt ra mục tiêu phải trở thành một người sống có kỷ luật và nguyên tắc hơn, dần rũ bỏ con người ngẫu hứng đến khó chịu của mình.

Mình không khoan nhượng với sự trì hoãn và không bỏ cuộc giữa chừng đối với cả những thứ nhỏ nhất.

Mình học bố mình cứ đi du lịch về, thay vì nằm dài nghỉ ngơi như trước, sẽ ngay lập tức dỡ hết đồ đạc ra cất hoặc giặt và đi phơi valise. (Hồi đi du học về, mình để nguyên đồ trong valise đến cả mấy tháng trời!)

Mình học mẹ huấn luyện bộ não hoạt động theo chế độ autopilot cho chuyện tập tành. Tức là, cứ đến đúng giờ và đúng ngày sẽ xách đồ đi tập, không được có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Mình hoàn thành mọi khoá học mà mình tham gia, không bỏ dở giữa chừng như hồi nhỏ. 2020 mình kiên trì đi học 3 buổi tối/tuần (sau giờ làm đến tối muộn) lớp tiếng Anh Thầy Vũ và chỉ nghỉ đúng 2 buổi học cuối vì trùng với ngày cưới. 2019 mình có tham gia một lớp tiếng Nhật kéo dài 3 tháng, học sau giờ làm. Nhưng mình không nghỉ một buổi học nào, và dù có thay đổi kế hoạch không đi Nhật nữa, mình vẫn hoàn thành nghiêm túc khoá học và thi cuối kỳ với điểm 9x/100 (x cũng lớn mà không nhớ chính xác hihi). 2018 mình cũng học 2 khoá vẽ màu nước, cũng không bỏ khoá nào và đều làm bài tập đầy đủ.

Mình cân nhắc thời gian biểu mỗi khi hẹn ai đó và không huỷ hẹn vào phút chót nữa. Mình thà từ chối không hẹn từ đầu. Đến bây giờ, nhiều khi mình là người bị cho leo cây, hoặc là người duy nhất xuất hiện ở lớp học online. Bất ngờ chưa!

Thật sự để ép bản thân vào khuôn khổ như vậy không chỉ ngày một ngày hai là được. Có đôi lúc mình còn bị những người xung quanh chỉ trích là sống như bà già (of course đó là những người sống vô kỷ luật lắm nên mình ko quan tâm hihi). Nhưng cuối cùng mình cũng đã làm được và mình rất tự hào về bản thân mình.

Bây giờ mình đã giống 3 người còn lại trong nhà hơn một chút rồi! (Em trai mình cũng là người sống khá kỷ luật, sáng nào cũng dậy đi bơi, ngày nào cũng tập cardio và chơi đàn!)

Mình muốn ghi lại hành trình nhỏ nhoi trong 6 năm qua của mình để làm cảm hứng cho chính mình, hoặc cho ai đó tình cờ đọc được bài viết này!

Leave a comment